Các loài thú hoang dã vẫn vô tư với cuộc sống của mình mà không biết có cạm bẫy đang chờ ở phía trước.
Hiện tượng nóng lên của Trái đất đang bức tử các loài động vật vùng cực.
Quá trình đô thị hóa và phát triển du lịch đang hủy hoại các di sản.
“Làm sạch không khí” hay dùng lời nói dối hoa mĩ để che đậy sự thật xấu xa?
Nhưng sự thật vẫn là sự thật dù có được tô vẽ thế nào đi nữa.
Những số phận “dưới đáy xã hội”. Bi kịch của họ là phải hy sinh cơ hội của mình để đổi lấy sự sinh tồn.
Cùng là hình ảnh con tàu nhưng đối với những đứa trẻ, giàu - nghèo sao thật khác.
Đối với đứa trẻ này đó là món đồ chơi, nhưng với đứa trẻ kia lại là nỗi ám ảnh mang tên “Đói”.
Những "vết thương" do chiến tranh để lại... dù chúng ta có cố gắng hàn gắn thì nó vẫn để lại sẹo.
Nền kinh tế đi xuống bởi sự yếu kém của người quản lý nỗ lực giật dây cương trong vô vọng.
Liệu trẻ em có học được gì khi phải chịu quá nhiều gánh nặng?
Nghèo đói và thất nghiệp như quả bom nổ chậm.
Hòa bình đâu phải trò chơi cho chiến tranh...
Đằng sau những "tượng đài anh dũng" luôn là "hậu phương" hy sinh.
Những chủ đề lớn lao và trừu tượng thường khó thể hiện bằng hình ảnh, song tác giả đã khéo léo đơn giản hóa chúng thông qua những sự vật gần gũi, mang tính tượng trưng. Chẳng hạn, với bức “Clock”, hình ảnh chiếc đồng hồ tượng trưng cho thời gian, còn ngôi mộ tượng trưng cho cái chết. Hai hình ảnh dường như không liên quan được gắn kết hợp lý trong tranh đã thay lời tác giả muốn nói: “Thời gian trôi đi mang cái chết lại gần”.
Thời gian trôi đi mang cái chết lại gần.
Có những thứ chỉ người giàu mới chạm tới được.
Vỏ bọc hào nhoáng có che đậy được gông cùng?
Thảnh thơi trên sự cực khổ của người khác liệu có đáng?
Thời gian vẫn cứ trôi khi chúng ta ngồi yên một chỗ.
Theo K14